Ánh mặt trời phơi phới tỏa sáng trên đồng ruộng vàng ươm, có chút chói mắt, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy nông dân đang thành thạo thu hoạch.
Trên con đường lớn bị kẹp ở giữa đồng ruộng, một chiếc xe bus chở đầy hành khách, chậm rãi tiến về phía trước.
Trên đoạn đường này có rất nhiều nông dân phơi thóc ở ven đường, có khi còn có đàn bò đi ngang, vì thế lái xe quá nhanh rất dễ gặp nguy hiểm.
Tiêu Tân Lôi dựa vào cửa sổ xe, nhìn cảnh sắc bên ngoài, ánh mắt có chút mơ màng, chỉ có lúc này cô mới nhìn thấy những thứ tốt đẹp.
Trải qua một khoảng thời gian dài thử việc, Tiêu Tân Lôi cũng đã vận dụng năng lực của mình thành thạo hơn, rốt cuộc cũng được Lâm Triết Viễn tán thành, trở thành thợ săn chính thức.
Lần này cô được sắp xếp tới thành phố Tùng Đào ở bên cạnh xử lý một vụ án, nơi ấy xuất hiện một loại ký sinh trùng kỳ lạ, người bị nó ký sinh sẽ tử vong trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ.
Nhưng khó giải quyết ở chỗ, trước khi người bị ký sinh tử vong thì không có phương pháp nào kiểm tra được ký sinh trùng đang ở trong cơ thể người nào.
Vì thế, Tiêu Tân Lôi có thể nhìn thấy tử vong chính là thợ săn tốt nhất để giải quyết vụ án ký sinh trùng này.
Mặt khác thì Tiêu Tân Lôi đã xin nghỉ với Lâm Triết Viễn, cô dự định sau khi giải quyết vụ án xong sẽ ở lại thành phố Tùng Đào chơi vài ngày, Lâm Triết Viễn cũng đã đồng ý.
Đồi với một người bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy sinh mệnh người bình thường kết thúc, khoảng thời gian này thật sự đã tích lũy áp lực rất lớn, vì thế cần phải thư giãn một chút.
Gần đây thành phố Tùng Đào vừa mới mở ra một trấn du lịch có tên là thị trấn Cổ Tích, ở vùng lân cận có rất nhiều bình luận tốt, trước đó Tiêu Tân Lôi vẫn luôn muốn tới chơi, đáng tiếc là không có cơ hội, lần này có thể nhân cơ hội này thể nghiệm một chút.
Trải nghiệm của chuyến đi này cũng không tệ lắm, trên đỉnh đầu của nhóm nông dân đang làm việc bên ngoài tràn đầy màu sắc hi vọng, mà trong xe cũng có rất nhiều âm thanh vui vẻ.
Thật ra thì hiện giờ Tiêu Tân Lôi đã có thể khống chế để chính mình có thể nhìn thấy màu sắc trên đỉnh đầu người khác hay không, nhưng cô vẫn luôn nhịn không được muốn nhìn.
"Nè Đào Văn, thị trấn Cổ Tích kia chơi vui thật à?" Một người thiếu niên cao cao hỏi người vóc dáng nhỏ hơn ở bên cạnh.
"Đại Trang, tin tui đi, khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi vài ngày, chui rúc ở thành phố Phù Dung Hà làm gì chứ, địa điểm du lịch ở gần đây thì chỉ có mỗi thị trấn Cổ Tích là chúng ta chưa tới chơi mà thôi."
Thiếu niên vóc dáng nhỏ con hơn, cũng là Đào Văn vỗ ngực đảm bảo với Lý Đại Trang, vốn Lý Đại Trang rất thích ra ngoài chơi, nhưng không biết tại sao gần đây đột nhiên cảm thấy sợ hãi với chuyện ra ngoài vui chơi, nhưng không thể nào khuyên được bạn tốt, vì thế cuối cùng vẫn không mấy tình nguyện cùng đi chơi.
Đào Văn càng nói lại càng hưng phấn: "Nghe nói trong trấn có pháo đào ngọt ngào, khách du lịch có thể sử dụng vũ khí đặc chế bắn ra kẹo để tiến hành chiến đấu mô phỏng."
Nghe thấy hai người nói chuyện phiếm, Tiêu Tân Lôi liền biết hai người trẻ tuổi này cũng muốn tới thị trấn Cổ Tích chơi, vì thế cũng định tâm sự với bọn họ một chút, chỉ là trước khi nói chuyện Tiêu Tân Lôi theo thói quen mở năng lực, liếc mắt nhìn hai người.
Sau khi nhìn xong, Tiêu Tân Lôi lập tức ngừng suy nghĩ muốn nói chuyện với hai người này, thậm chí nếu không phải là đang ở trên xe, cô thậm chí còn muốn cách hai người này thật xa.
Thiếu niên tên Đào Văn kia, trên đầu là màu sắc dày đặc giống như mây đen vậy, mặc dù không phải chí tử thì trong vòng vài ngày tới cũng không được may mắn.
Mà người trẻ tuổi tên Lý Đại Trang kia, trên đỉnh đầu chính là màu nước sơn đen như mực, nhưng ở trung tâm lại có một vòng sáng rực rỡ, chứng tỏ mấy ngày sắp tới cậu ta sẽ gặp nguy hiểm ảnh hưởng tới tính mạng, nhưng vẫn có cơ hội chuyển nguy thành an.
Quan trọng nhất là, người bình thường cho dù sắp chết thì màu sắc trên đỉnh đầu chỉ là một khối đen kịt rất nhỏ mà thôi, nhưng phạm vi bao phủ màu sắc âm trầm của hai người này lại quá rộng.
Căn cứ theo quan sát của Tiêu Tân Lôi, thiếu niên tên Đào Văn kia có lẽ vì ở quá gần Lý Đại Trang nên trên đầu mới giống như mây đen như vậy, mà Lý Đại Trang thì giống như bị vì sao xúi quẩy rọi trúng, sự việc gặp phải có lẽ sẽ không đơn giản.
Vì thế cô muốn cách hai người thật xa, tránh cho dính phải thứ không tốt.
"Đây là số phận của bọn họ, không liên quan gì tới mình, mình chỉ cần đảm bảo không dính dáng gì tới hai người bọn họ là được."
Vì thế Tiêu Tân Lôi tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi, sau khi tới Tùng Đào, cô còn rất nhiều chuyện cần hoàn thành.
...
Rạng sáng ngày hôm sau, đánh răng rửa mặt thay quần áo xong, trước tiên tới tiệm cắt tóc của hiệp hội làm một kiểu tóc thật đẹp mắt.
Thợ cắt tóc của tổng hội thợ săn từng là nhân vật tiếng tăm trong giới người bình thường, được xưng là bậc thầy Tony, có sự hiểu biết về tóc rất sâu sắc, cuối cùng thức tỉnh ra năng lực điều khiển tóc, dẫn đến không có cách nào tiếp tục cuộc sống bình thường được nữa, vì thế liền ở tổng bộ hiệp hội cắt tóc.
Ừm... người như hắn còn rất nhiều ở trong Hiệp Hội Thợ Săn, nhân tài cấp bậc kém hơn sẽ được để ở phân bộ các nơi, mà nhân tài hàng đầu thì ở lại tổng bộ.
Sau khi chỉnh chu chính mình sạch sẽ chỉnh tề, Ôn Văn liền tới tổng bộ hiệp hội, chuẩn bị trở thành một siêu thợ săn.
Lúc đi ngang qua Cực Vị Lâu, Ôn Văn dừng chân lại một chút, cuối cùng vẫn đi tới, từ trước đến giờ anh không hề thiếu năng lực chống lại cám dỗ.
Lúc Ôn Văn tới nơi, trong số năm mươi sáu người vượt qua được sát hạch, phần lớn đều đã có mặt.
Khác với trở thành thợ săn, trình tự sau khi trở thành siêu thợ săn phức tạp hơn nhiều, bởi vì quyền hạn của siêu thợ săn cũng cao hơn thợ săn bình thường rất nhiều.
Tất cả tài liệu của siêu thợ săn đều sẽ được liệt vào tuyệt mật, ngay cả quản lý cao cấp của hiệp hội muốn điều tra tài liệu về siêu thợ săn cũng cần phải thông qua quy trình nhất định mới được.
Nguyên nhân chính vì thế nên mới cần kiểm tra, đối chiếu rất nhiều, không như lúc trở thành thợ săn, chỉ cần ký tên vào hợp đồng bán mình là được.
Trong quá trình phức tạp này, Ôn Văn nhận được đồng phục siêu thợ săn, kiểu dáng khá ổn, cũng có tác dụng phòng ngự nhất định, nhưng Ôn Văn xem vài lần liền ném qua một bên.
Thứ này có cao cấp cỡ nào cũng chỉ mạnh hơn áo chống đạn bình thường một chút mà thôi, không có cách nào so sánh với đồng phục nhân viên thu nhận.
Thực tế thì gần như không có siêu thợ săn nào ngoan ngoãn chịu mặc đồng phục, thậm chí là còn quá lố như Cố Phán Hề vậy, mỗi ngày thay một bộ.
Vì thế đồng phục của siêu thợ săn cũng không quá hoàn hảo, việc gì phải lãng phí nguyên liệu để làm ra một thứ mà căn bản không có ai chịu mặc chứ.
Phát đồng phục chủ yếu để chụp hình chứng nhận mà thôi, siêu thợ săn có quyền lực lớn kinh người ở liên bang, vì thế không thể tùy tiện lấy một tấm hình làm giấy chứng nhận được.
Giấy chứng nhận ở thời điểm cần thiết có thể yêu cầu địa phương, bao gồm cả tiểu đội thợ săn ở đó phối hợp hành động, mặt khác cũng có thể dùng nó để thông qua khu vực bị kiểm soát.
Siêu thợ săn chỉ cần có trách nhiệm với tổng hội, chấp hành nhiệm vụ của tổng hội, tất cả vụ án xử lý đều là vụ án đã thông qua đánh giá và xếp ít nhất là cấp Tai Nạn, vụ án dưới cấp Tai Nạn thì siêu thợ săn không có nghĩa vụ cần hỗ trợ.
Ngoài ra, siêu thợ săn khi lên web thợ săn mua đồ thì sẽ được giảm 30%, đồng thời có rất nhiều tài nguyên và thông tin bị khóa trước kia sẽ được mở ra.
Nhưng siêu thợ săn không được phép lợi dụng chiết khấu và tin tức để buôn bán tài nguyên của hiệp hội kiếm lời...
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo